ริวยะ นิชิโอะ 1

Ryuya Nishio: Cậu bé vô danh nay đã thành 'tương lai' của Cerezo Osaka

Phát hiện và đào tạo chính là là một trong những mục tiêu hàng đầu của J.League. Trong nhiều thập kỷ qua, giải đấu này liên tục 'cho ra lò' những tài năng xuất chúng và sau này được đông đảo NHM thế giới biết đến.

Hành trình đến học viện Cerezo

Được đánh giá là nổi trội hơn các đồng đội cùng lứa, Ryuya Nishio đã quyết định theo đuổi sự nghiệp bóng đá, thay vì bóng chày. Sự tự tin đã được anh thể hiện ngay từ khi gia nhập đội bóng chuyên nghiệp đầu tiên. Anh khiến người ta phải ngỡ ngàng trong những tháng ngày gắn bó với học viện Cerezo.

Ở tuổi 21, Takaya Nishio được kỳ vọng sẽ là nhân tố chủ chốt của Olympic Nhật Bản trên hành trình giành vé tới Paris. Khi còn là một thiếu niên, anh đã ra mắt sân chơi chuyên nghiệp và hiện đang bước vào mùa giải chính thức thứ hai.

Ryuya Nishio Cerezo OsakaGetty Images

- Anh có thể chia sẻ lý do anh gia nhập học viện Cerezo không?

Đến năm lớp 6, tôi vừa chơi bóng đá, vừa chơi bóng chày tại trường tiểu học. Thế rồi Cerezo đã mời tôi về tập. Lúc ấy, tôi chẳng biết gì về Cerezo Osaka cả, nhưng tôi có cảm giác là mình nên tới đó.

Ở đó có Ayumu Seko, Toichi Suzuki và Ryoga Ishio, những đàn anh hơn tôi một tuổi. Người khiến tôi ấn tượng nhất là Toichi Suzuki. Tôi bị anh ấy huých ngã, dù cho tôi mới chỉ sang đó tập thôi. Tôi cũng có lo lắng và không biết nên làm gì. Anh ấy từng nổi giận khi tôi trễ nải việc mang bóng vào cuộc. Thật ấn tượng, nhưng đó cũng là động lực dành cho tôi. Dù sao thì tôi cũng nghĩ thầm, "Chơi bóng ở đẳng cấp này là quá vui rồi". Sau đó, may thay, Cerezo đã mời tôi và tôi gia nhập đội luôn.

- Thật ấn tượng. Kể từ đó, anh được đôn lên đội U15 và U18. Anh có kỷ niệm đẹp nào ở học viện không?

Tôi nghĩ ngay đến lúc tôi bước vào năm thứ 2 ở trường cấp 3. Tôi được xếp đá với các anh năm 3 trong trường, lứa của những Ayumu và Toichi Suzuki, rồi bắt đầu sinh hoạt cùng họ. Đồng đội của tôi là Takaya Yoshinare chơi ở cánh phải, nhưng anh ấy dính chấn thương và tôi được chọn thế chỗ anh ấy. Từ đó, tôi có cơ hội chơi cả trận.

Toichi Suzuki thì vẫn như thế, nhưng anh ấy được bố trí thi đấu ngay phía trước tôi. Suốt các buổi tập, anh ấy thường phát điên với tôi, nhưng sau đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn và trở thành bạn tốt. Sau cùng, tôi dần thân với anh ấy và anh ấy cũng vậy. Tuy nhiên, nhìn lại lúc ban đầu, tôi thấy sợ lắm. Kida Hinata là một người tốt tính, nhưng anh ấy cũng là một cầu thủ giỏi. Lứa cầu thủ đó thường được gọi là "thế hệ vàng". Nhờ tập cùng họ mà tôi đã trưởng thành hơn trong năm đó. Kể từ năm đó, tôi có được suất thi đấu trong đội hình, trước khi lên đội U18.

- Anh đã kể về những kỷ niệm ấn tượng tại đây, nhưng liệu cường đội tập luyện của Cerezo có nặng không?

Nói thật thì nặng lắm. Ở đội bóng thị trấn, tôi dễ dàng hoàn thành các bài tập, không phải vì kỹ thuật tôi tốt, mà là bởi tôi có sức mạnh, thể lực và tốc độ. Khi tôi lên cấp 3, tôi nhận ra mọi chuyện chẳng khá hơn. Ngay cả với sức mạnh của mình, tôi vẫn bị huých ngã khi đối đầu với Ayumi.

Tôi thấy thật tệ khi sức mạnh, điểm mạnh nhất của tôi, lại không giúp tôi tốt lên. Tôi thấy hơi lo sợ. Ngược lại, cũng có vài khoảnh khắc giúp tôi có thêm động lực, nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi về học viện Cerezo đã khiến tôi sốc.

- Còn ở đội U18, anh có gì đáng nhớ không?

Tôi nhớ nhất là lúc tôi dính chấn thương nặng trong năm đầu tiên học cấp 3. Đó là thời điểm tôi dừng chơi bóng trong khoảng 3-4 tháng bởi vì gặp vấn đề ở khớp. Tôi bắt đầu suy nghĩ lại. Tôi đắn đo xem liệu cơ thể tôi có phù hợp với môn bóng đá chưa và tôi bắt đầu tập sức mạnh nhiều hơn. Thật đáng tiếc khi tôi dính chấn thương, nhưng ngược lại, đó là quãng thời gian cần thiết để tôi suy nghĩ tích cực.

Một kỷ niệm khác là khi tôi lên đội U23 Cerezo Osaka, mọi thứ thay đổi nhiều lắm. Khi đó, tôi được chọn đại diện cho các lứa và tôi đã có nhiều kinh nghiệm. Tôi biết cách giúp bản thân thấy tự tin. Một thử thách mới thì nhiều thứ khác cũng sẽ ập tới. Tôi tập ở đó và tôi có cảm giác như mình sắp trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp rồi. Đó chính là mục tiêu của tôi. Tôi nhận thức rõ về việc trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Tôi nghĩ đó là lúc tôi phải tiến bộ hơn thế nữa.

- Anh có trận ra mắt J3 League hồi tháng Sáu, khi đang bước vào năm 2 tại trường cấp 3. Kể từ khi chơi bóng tại J3 League khi còn là một cầu thủ U23, anh có nhận thức là mình sẽ lên đội một không?

Vâng, tôi thấy rất vui khi được thi đấu ở một trận tại J3. Tôi nghĩ là, "Tôi còn chơi nhiều hơn nữa". Ngoài ra, tôi tự hỏi, "Chuyện này này là như thế nào nhỉ?". Đó là bởi tôi dính chấn thương ở năm đầu tiên học cấp 3, nhưng thay vì nản chí, tôi vẫn nghĩ là mình sẽ tiếp tục và sẽ không dừng lại đâu. Sau một năm, tôi đã liên tục thi đấu cho đội U23. Hàng thủ của đội khi đó đều là những cầu thủ U18. Đó là trải nghiệm đáng nhớ của tôi.

- Có những trận đội anh chơi tốt, nhưng cũng có những trận đấu khó khăn, đúng không?

Có vẻ như chúng tôi vẫn chưa chạm tới trình độ đó và chúng tôi thực sự không biết phải làm thế nào, ngoài việc căng mình ra phòng ngự. Chúng tôi, bốn hậu vệ dưới 18 tuổi, đã giúp đỡ lẫn nhau. Nếu mắc sai lầm và đội thua trận, tôi cảm thấy có lỗi với đội bóng. Tôi nghĩ tôi vẫn có thể tốt lên, bởi có những vấn đề tôi có thể cải thiện ngay khi còn trẻ.

- Sau khi nghe anh chia sẻ, tôi cảm nhận được sự khác biệt giữa cường độ thi đấu ở trường cấp 3 và J3 League. Khi đối đầu với những thách thức như vậy, anh đã sẵn sàng đương đầu, thay vì né tránh, đúng không?

Bởi nếu đi trên con đường bằng phẳng thì đâu có gì vui đâu. Từ khi đi học, tôi đã được dạy là đừng né tránh gì cả, ở đội bóng thị trấn cũng vậy. Tinh thần đó đã ăn sâu vào nhận thức của tôi. Tôi nghĩ đó là nhờ quãng thời gian chơi cho đội thị trấn.

- Nếu tiếp tục cố gắng, liệu anh có thể chạm tới trình độ đó không?

Tôi không biết nữa, bởi tôi vẫn quen như vậy rồi, nhưng nếu đột nhiên, tôi cảm nhận mọi thứ vẫn có thể tốt lên, tôi sẽ tiếp tục hoàn thiện mình hơn nữa. Khi tôi có trận ra mắt J1 League, tôi nghĩ là, tôi không thể bắt kịp cường độ này đâu. Tuy nhiên, sau khi trải qua các trận đấu, tôi đã quen hơn rồi. Với tôi, quan trọng là phải cố gắng, rồi lại cố gắng.

Đằng sau ba nguyên tắc "nghiêm túc, khiêm tốn, không cầu kỳ"

Ryuya Nishio Cerezo OsakaGetty Images

- Suốt 6 năm ở học viện, những HLV nào có ảnh hưởng tới anh?

Cơ bản thì tôi có kỷ niệm với nhiều người lắm. Năm đầu tiên học cấp 3, HLV Kim Hwang-jung dạy tôi những thứ cơ bản ngay từ đầu và truyền đạt những nền tảng bóng đá cho tôi. Lúc đó thực sự đáng sợ bởi tôi phải chạy nhiều lắm, nhưng nhờ vậy mà tôi mới có thể trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp ở J1 League.

Sang năm 2 và năm 3, Giám đốc Ohata Kai dạy tôi những thứ có liên quan tới tinh thần thi đấu, sự khiêm nhường và cách trở thành một cầu thủ tử tế. Ba nguyên tắc "nghiêm túc, khiêm tốn, không cầu kỳ" được duy trì trong một thời gian dài và nó in sâu vào tâm trí tôi. Tất nhiên nguyên tắc đó có ý nghĩa, nhưng cũng khó làm theo lắm. Ông ấy tất nhiên đã dạy tôi về bóng đá, nhưng cũng nói nhiều về cách làm người, ngay từ việc nhặt rác chẳng hạn. Giờ đây, khi lớn rồi, tôi vẫn trân quý những bài học đó lắm và tôi biết ơn ông ấy vì điều đó.

Sau khi lên đội U18, tôi gặp Kazuhiro Murata. Ông Murata khỏe lắm và ông ấy dạy tôi cách đối phó với những pha một đối một, những kỹ năng phòng ngự cơ bản của trung vệ. Ông ấy từng là một trung vệ giống như tôi nên dạy tôi nhiều thứ lắm và bảo tôi nên học cách phòng ngự một mình.

Nhưng cũng có một lần, tôi bị mắng vì bị vượt qua. "Đừng có mà như vậy, mục tiêu của cậu là gì nào?". Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc đó. Suốt giai đoạn này, tôi có lên đội U23 và điểm mạnh của tôi là sức mạnh thể chất. Tôi được nhắc là đừng thỏa mãn với hiện tại, hãy cố gắng và trở nên khỏe hơn nữa. Thật là khắc nghiệt, nhưng những gì Murata nói đều có lý, không chỉ là khi tôi còn chơi cho đội U18, mà khi lên đội U23 vẫn vậy.

- Seko Ayumu là người như thế nào?

Ấn tượng đầu tiên là tôi sợ anh ấy. Tôi nghĩ thầm là, "Cũng có cầu thủ như thế này đá cùng vị trí với mình sao?" Trong lứa này, Ayumu nổi bật hơn cả nhờ khả năng lãnh đạo và chơi cũng tốt nữa. Khi lên cấp 3, anh ấy đã là hình mẫu trong mơ của tôi rồi. Tôi thích như vậy và muốn trở thành một cầu thủ giống vậy.

Sau đó, tôi lên đội U18, còn Ayumu tiếp tục tiến bộ và trở thành thành viên đội U23. Tôi lúc bấy giờ cũng đang hướng tới mục tiêu đó, nên tôi vui khi sau đó cũng lên đội U23. Tuy vậy, đến khi tôi nghĩ mình tốt như anh ấy rồi, thì Ayumu lại rời đi. Tôi lên đội một và trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Tôi dường như không theo kịp anh ấy. Tôi không nghĩ Ayumu quan tâm tới điều đó đâu, nhưng sự hiện diện của Ayumu là khá quan trọng với tôi, bởi đó là động lực để tôi nỗ lực hơn. Tôi muốn giỏi giống như anh ấy. Đó là lý do khi tôi đá cặp trung vệ cùng Ayumu tại J1 League, tôi vui lắm.

- Đó là trận đấu mở màn mùa giải 2021 đúng không?

Đúng vậy. Ayumu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tôi thi đấu bên cạnh anh ấy. Khi tôi lên cấp 2, Ayumu đá trung vệ, còn tôi đá cánh phải. Nhưng nói thật, hai vị trí này khác nhau lắm. Tuy nhiên, vài năm sau, tôi lại thấy vui khi cả hai chơi chung vị trí, ở một đội bóng lớn như Cerezo, tại J1 League. Tôi tự hỏi lại liệu tôi có bắt kịp Ayumu thêm chút nào nữa không, và trước đó, tôi đã quyết tâm vượt qua Ayumu.

- Anh đã biến sự cạnh tranh trở thành động lực?

Đúng vậy, tôi vẫn tôn trọng anh ấy và hâm mộ anh ấy. Nhưng khi bước vào một cuộc cạnh tranh, thì tôi không thể hâm mộ anh ấy mãi được. Từng bước một, tôi phải giúp mình thấy tự tin hơn và có nhiều lần, tôi nghĩ là, tôi sẽ không thua Ayumi được. Ai ai cũng phải quyết tâm làm tốt hơn nữa, chứ bắt kịp thôi là chưa đủ. Khi nói chuyện với Ayumu, tôi vui khi nghe anh ấy nói là, anh ấy cũng sẽ cố gắng hết sức. Giống như việc Ayumu cũng nhận thức được sự cạnh tranh này vậy.

Khi nỗ lực chính là chìa khóa

Ryuya Nishio Cerezo OsakaCerezo Osaka

- Đâu là động lực giúp anh trở thành một cầu thủ bóng đá?

Tôi muốn khẳng định khả năng của mình bằng bóng đá, nhưng trước đó tôi có chia sẻ là, tôi muốn trở thành mẫu cầu thủ có thể truyền cảm hứng đến nhiều người, đó là một cầu thủ nghiêm túc, khiêm tốn và không cầu kỳ. Tôi đã nhận được nhiều tin nhắn như là, "Nishio đang nỗ lực hết mình, đó chính là động lực của tôi". Nếu có nhiều người nói như vậy, thì tôi không thể nỗ lực nửa vời được, và tôi phải chăm chỉ hơn thế nữa. Những người đã ủng hộ tôi tới lúc này, từ bố mẹ tôi, các thành viên học viện, địa phương và nhiều người khác nữa, chính là nguồn động lực của tôi.

Khi tôi thi đấu tại J1 League, tôi nhận ra là nếu thể hiện tốt nhất có thể, tôi sẽ lan tỏa ảnh hưởng tích cực tới nhiều người. Tôi xem đó là động lực không chỉ là để tôi tốt lên, mà còn để truyền cảm hứng tới nhiều người khác nữa.

- Sau 6 năm gắn bó, học viện Cerezo Osaka hiện lên như thế nào trong mắt anh?

Thời điểm đó, có nhiều lúc tôi cảm thấy mọi thứ thật khắc nghiệt, nhưng đó là điều cần thiết, bởi nhờ vậy mà tôi mới tốt lên được. Đầu tiên, môi trường ở đây là cực kỳ lý tưởng. Ngay cả các cầu thủ cấp 3 cũng đã được chơi trên mặt cỏ tự nhiên rồi. Tôi không biết liệu còn nơi nào tuyệt vời hơn thế này nữa không. Chúng tôi phải nỗ lực nhiều hơn nữa khi có cơ hội tốt như thế này. Quan trọng là chúng tôi được nhiều người xung quanh ủng hộ và nhờ môi trường đó mà chúng tôi mới tốt lên được.

Tôi thấy một điểm nổi bật của học viện, đó là tận mắt chứng kiến những cầu thủ đi từ đội trẻ lên đội chuyên nghiệp. Đó chính là những khát vọng, những mục tiêu cần phấn đấu. Tôi nghĩ nơi đây cực kỳ tốt. Để đáp lại, tôi phải nỗ lực nhiều hơn nữa, từ đó mới có nhiều cầu thủ học viện được trình làng. Chúng tôi cần phải thể hiện hết khả năng.

- Anh có nhắn nhủ gì để gửi tới những cầu thủ trẻ học viện đang muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp không?

Được đào tạo ở một môi trường tuyệt vời là điều tôi cảm nhận được, sau khi trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp. Vì thế, thật tuyệt vời nếu như tôi có thể gửi gắm vế đầu tiên cho các cầu thủ trẻ. Mọi người đều sẽ thấy hạnh phúc khi thấy những cầu thủ trẻ học viện có thể cảm nhận được sự tự tin. Nếu họ nỗ lực hết mình, họ sẽ đi xa hơn thế nữa.

Là cầu thủ của đội, tôi hy vọng sẽ đáp lại niềm tin của Cerezo. Các cầu thủ chúng tôi không có sự lựa chọn nào cả, ngoài việc thể hiện bằng màn trình diễn trên sân. Tôi hy vọng Cerezo sẽ tiếp tục gặt hái nhiều kết quả tốt và từ đó có ảnh hưởng tích cực đến các thành viên học viện.

- Anh có lời khuyên gì nếu muốn trở thành cầu thủ chuyên nghiệp không?

Về khía cạnh chuyên môn, tôi không biết khuyên gì cả, nhưng cốt lõi vẫn là nghiêm túc và khiêm tốn, luôn hướng về mục tiêu của mình thay vì của những người khác. Nếu nhìn từ mọi góc độ, không riêng gì bóng đá, mà là cả cuộc sống đời tư nữa, rồi đánh giá lại xem mọi thứ đã đi đúng hướng chưa, tôi nghĩ đó tự dưng trở thành cơ hội dành cho nhiều cầu thủ. Tôi muốn họ phấn đấu vì mục tiêu của mình, nhưng cũng quan tâm tới cuộc sống đời tư giống như quan tâm tới sự nghiệp bóng đá vậy.

- Câu hỏi cuối cùng là, anh muốn làm gì tiếp theo ở chặng đường sắp tới trong sự nghiệp?

Đầu tiên là phải giành danh hiệu với Cerezo. Đó là mục tiêu tôi nghĩ tới nhiều nhất. Thay vì chỉ hoàn thiện bản thân, tôi muốn cống hiến cho đội bóng để giành các danh hiệu, và tôi hy vọng sẽ giúp đội bóng giành J1 League. Đó là mục tiêu số một của tôi ở thời điểm hiện tại.

Tất nhiên rồi, tôi cũng muốn cùng Nhật Bản tham dự Olympic tại Paris, nếu biết thể hiện tốt ở Cerezo. Tôi cũng luôn phấn đầu vì mục tiêu này. Hiện tại, tôi chưa sẵn sàng ra nước ngoài chơi bóng, nhưng nếu tôi có cơ hội trải nghiệm nhiều thứ trong tương lai, tôi sẽ thay đổi suy nghĩ và hy vọng sẽ có cơ hội đối mặt với những thử thách đó.

Nhưng trên hết, tôi thực sự muốn giành các danh hiệu. Đó là thứ quan trọng hơn cả. Tôi thực sự muốn giành danh hiệu. Tôi sẽ nỗ lực hết khả năng để giúp Cerezo trở lại với vinh quang.

Tiểu sử cầu thủ

Ngày sinh: 16/5/2001

Nơi sinh: Yao, Osaka

Vị trí: Hậu vệ

Chiều cao: 180cm

Trưởng thành từ học viện Cerezo Osaka sau khi gia nhập lứa U15, Nishio ra mắt J3 League vào tháng 3/2018 ở độ tuổi 17. Đến năm 2020, anh lên đội một và ra mắt J1 League trong ngày mở màn mùa giải 2021. Là tài năng nổi bật của học viện, anh từng là thành viên của các lứa trẻ Nhật Bản, bắt đầu từ đội U15, đồng thời từng tham gia đợt tập huấn cùng ĐT Nhật Bản hồi đầu năm 2022.

Quảng cáo
0