BÌNH LUẬN
Sân Riverside, tỉ số đang là 2-1 cho Manchester United và đồng hồ đã điểm sang phút bù giờ thứ ba. Đội bóng của Steve Agnew muốn phát động pha tấn công cuối cùng từ phần sân mình, bóng được chuyển cho Victor Valdes và thủ thành người Tây Ban Nha chuẩn bị có một cú đá thẳng lên tuyến trên.
Thế nhưng có một cầu thủ quyết định không để cho Valdes làm điều ấy. Đó chính là Valencia. Tiền vệ người Ecuador đã chơi trọn 90 phút, nhưng không ai tin được rằng vào thời điểm ấy của trận đấu, anh vẫn có sức để bứt tốc nhanh đến như vậy.
Valdes bị bất ngờ và mắc sai lầm. Bóng đến chân Valencia, và anh trở thành người ấn định chiến thắng cho Quỷ Đỏ.
Tốc độ và sự bền bỉ đến kinh người – đó chính là những điều làm nên thương hiệu của “Tony V”.
Sinh ra tại Nueva Loja – một thành phố tội phạm ở Đông Bắc Ecuador, có lẽ hồi còn nhỏ Valencia không thể mơ rằng có một ngày mình được khoác áo một trong những đội bóng hùng mạnh nhất thế giới. Với những đứa trẻ đồng trang lứa với anh, việc lớn lên thôi cũng đã là một thử thách không hề nhỏ.
Gia đình Valencia rất nghèo và đông con. Công việc duy nhất liên quan đến bóng đá mà Antonio từng làm để phụ giúp gia đình là… bán đồ uống bên ngoài SVĐ của thành phố cùng mẹ, sau đó ở lại cùng cha thu nhặt những vỏ chai rỗng và bán lại cho các xưởng sản xuất chai lọ để kiếm thêm ít tiền.
![]() |
| Bức ảnh gia đình Valencia đã được phục chế. (Nguồn: Andes) |
Năm 11 tuổi, Papi Perlaza – một cựu cầu thủ không quá nổi tiếng – tình cờ thấy Antonio với khả năng bứt tốc qua những đối thủ lớn tuổi hơn mình nhiều. Ông quyết định bảo trợ cho cậu bé gia nhập trung tâm đào tạo bóng đá ở thành phố láng giềng Sucumbios.
Đó là những bước đi đầu tiên của Antonio Valencia trên con đường bóng đá. Thời tiết ở Sucumbios cũng rất khắc nghiệt, cơ sở vật chất tồi tệ, còn sân bóng thì luôn trong tình trạng ngập nước. Cậu bé Valencia không lấy thế làm nản chí. Cậu vẫn tập luyện dù sân đang sũng nước và khi sân khô ráo thì dường như chẳng gì có thể cản bước cậu.
Đến tận bây giờ, Perlaza vẫn thường lấy chính cậu học trò cũ của mình làm ví dụ tiêu biểu: “Tôi thường nói với các học trò của mình rằng: Xem kìa, các cậu giỏi hơn Antonio khi ở tầm tuổi này nhiều. Tôi biết mọi sự so sánh chỉ là tương đối, nhưng với các cầu thủ trẻ thì thứ mà họ thiếu chính là động lực để tiến lên.”
Sau hơn 4 năm tập luyện ở Sucumbios, Valencia (16 tuổi) nhận được sự chú ý từ Deportivo El Nacional - một đội bóng quân đội có đại bản doanh ngay trong trại lính.
“Tôi không nói với cha vì biết rằng không bao giờ ông để tôi đi. Đó là lần đầu tiên tôi rời xa quê nhà, và thú thực là khi ấy tôi thấy rất run vì không biêt sắp tới rồi mình sẽ ăn ngủ ở đâu. Nhưng, nếu bạn có một giấc mơ và muốn biến nó thành sự thật, thì đó là những gì bạn cần phải làm.”
![]() |
| Valencia trong màu áo El Nacional và bây giờ. (Nguồn: Elcomerci) |
Trong những ngày đầu ở El Nacional, Valencia chơi ở vị trí tiền vệ trung tâm. Cậu bé phải làm quen với nếp sống trong doanh trại và tham gia tập luyện như một người lính – bên cạnh việc chơi bóng. Môi trường kỷ luật nghiêm ngặt ấy đã mang lại những phẩm chất đáng quý nhất cho Valencia. Cậu không bao giờ tỏ ra mình kiệt sức – dù thực tế là có lúc chân đứng không vững nổi.
Tuy nhiên cậu bé thì vẫn là một cậu bé và việc quen với nếp sống theo quân lệnh của Valencia cũng mang đến những tình huống dở khóc dở cười. Có lần, các HLV khuyên Valencia nên ăn nhiều mì ống (pasta). Nhưng không hiểu sao, Valencia lại hiểu thành kem đánh răng (Pasta Dental). Và thế là không suy nghĩ, cậu đã “nuốt trọn” một tuýp Colgate.
Sau chức VĐQG cùng El Nacional năm 2005, với thành tích ghi 4 bàn sau 14 lần ra sân, cái tên Antonio Valencia bắt đầu được các đội bóng châu Âu để ý tới. Manuel Pellegrini – khi đó đó đang dẫn dắt CLB Villarreal – đã quyết định bỏ 2 triệu USD để mang anh về.
![]() |
| Valencia đã có nửa năm đáng quên trong màu áo Villarreal... |
Thế nhưng cuộc sống ở La Liga lại không hề dễ dàng. Lối chơi của Valencia không phù hợp với triết lý bóng đá của Tàu ngầm vàng. Anh chỉ được chơi vỏn vẹn 2 trận và không thể chứng minh được quá nhiều điều.
Mọi việc chỉ trở nên sáng sủa hơn sau kì World Cup năm 2006. Ở giải đấu tổ chức tại Đức, mọi người đã phải nhắc đến cái tên Antonio Valencia.
Được xếp đá chính trong tất cả các trận đấu của ĐT Ecuador ở giải đấu này, một lần nữa nghị lực và sự bền bỉ lại giúp anh tỏa sáng và lọt vào top 3 trong cuộc cạnh tranh danh hiệu Cầu thủ trẻ xuất sắc nhất, cùng Cristiano Ronaldo và Lukas Podolski. Mặc dù tiền đạo người Đức là người giành chiến thắng, nhưng chính Valencia mới là cầu thủ nhận được nhiều phiếu bầu online nhất.
Màn trình diễn ấn tượng ấy đã mở ra cánh cửa để Valencia đến với Premier League. Paul Jewell – HLV của Wigan khi ấy quyết tìm cách đưa anh về sân DW.

Paul Jewell cũng thú nhận rằng ông vô cùng ngạc nhiên khi thấy Valencia thích ứng nhanh với môi trường bóng đá và lối sống ở Anh. Bởi khi mới đặt chân đến CLB, Antonio không biết một chữ tiếng Anh bẻ đôi nào.
Ban đầu chỉ là một bản hợp đồng cho mượn, nhưng màn trình diễn của Valencia ở sân DW tuyệt vời đến nỗi HLV Steve Bruce đã quyết định mua lại anh khi mới lên nắm quyền năm 2007. Chàng lính trẻ năm xưa chơi càng ngày càng hay. Thậm chí, Real Madrid đã từng ngỏ ý mang anh trở lại La Liga. Nhưng Valencia hiểu rằng với phong cách chơi thiên về tốc độ và sức bền, anh nên ở lại môi trường bóng đá Anh và quyết định chuyển sang Manchester United.
![]() |
| Sau khi bay cao ở Wigan, Valencia đã từ chối chuyển tới Real Madrid. |
Trọn vẹn một thập kỷ gắn bó với MU, Valencia trở thành một ngôi sao và là một phần quan trọng trong đội hình của Quỷ Đỏ. Tiền vệ người Ecuador trải qua biết bao thăng trầm tại "Nhà hát của những giấc mơ" - nơi anh chứng kiến những người đồng đội của mình thi đấu đầy thăng hoa. Nhưng cũng chính nơi ấy, tiền vệ này đã bất lực nhìn bầy Quỷ Đỏ sa sút không phanh thời kỳ hậu Sir Alex.
Khi mới đặt chân đến Old Trafford, người ta từng hoài nghi rất nhiều về anh – một cầu thủ gần như vô danh. Nhưng thời gian đã trả lời tất cả.
![]() |
| Chặng cuối tại MU, Valencia được tín nhiệm trao băng thủ quân |
Mùa giải 2011/12, với việc thể hiện phong độ thi đấu ấn tượng và được bầu chọn là "Cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải" của Man United, Valencia được HLV Alex Ferguson ưu ái trao cho một phần thưởng cực kỳ đáng quý.
Tiền vệ khi ấy 27 tuổi được kế thừa chiếc áo số 7 huyền thoại – con số được coi là "kỷ vật" vô giá từng rạng danh cùng nhiều ngôi sao như George Best, Bryan Robson, Eric Cantona, David Beckham, Cristiano Ronaldo hay Michael Owen. Đó là vinh dự nhưng chắc chắn cũng mang theo biết bao trọng trách to lớn đặt lên đôi vai của cầu thủ này.
Quả thực vậy, áp lực quá lớn khi tiếp nhận trọng trách tiếp tục làm rạng danh chiếc áo huyền thoại đó đã khiến Valencia tụt dốc suốt mùa giải tiếp theo và phải nhanh chóng trở lại với chiếc áo số 25 quen thuộc.
![]() |
| Valencia chia tay Old Trafford với 2 chức vô địch Ngoại hạng Anh, 1 FA Cup, 2 League Cup và 1 Europa League |
Trong giai đoạn 2009-2019, nơi hành lang cánh phải của Quỷ Đỏ vẫn thường xuyên xuất hiện cái tên Antonio Valencia. "Chú ong thợ" này vẫn miệt mài, siêng năng và luôn tràn đầy nhiệt huyết để cống hiến hết mình cho đội bóng.
Ngay cả khi phong độ giảm sút hay khi sắp nói lời chia tay với nửa đỏ thành Manchester để trở về quê hương, người thủ lĩnh ấy vẫn dành những tình cảm đặc biệt cho "ngôi nhà thứ hai" mang tên Manchester United:
“Manchester United là cả thế giới đối với tôi. Chắc chắn, tôi sẽ nhớ từng khoảnh khắc tại nơi này. Tôi cảm thấy rất buồn khi nghĩ về những phút giây chiến thắng hay những lúc người hâm mộ luôn ở bên khi chúng tôi thất bại. Họ vẫn luôn ủng hộ khi tôi sa sút phong độ hay gặp phải những chấn thương nghiêm trọng. Tôi thật sự buồn khi không thể tiếp tục trải qua những cảm giác ấy tại đây.”
10 năm, 339 lần ra sân, 25 bàn thắng và 10 danh hiệu bao gồm 2 chức vô địch Premier League, 1 Europa League, 4 Community Shield, 1 FA Cup, 2 League Cup. Đó là tất cả những gì vinh quang nhất mà Antonio Valencia giành được sau một "cuộc tình mặn nồng" với đội chủ sân Old Trafford, trước khi hồi hương để khoác áo LDU Quito vào mùa Hè năm 2019.
Thế giới bóng đá ngày nay không thiếu những cầu thủ chạy cánh giàu tốc độ, đẹp trai và có kỹ thuật thượng thừa – những người chỉ với một cú vẩy chân cũng đủ khiến đối phương phải ngửi khói. Valencia không phải mẫu người như vậy.
Anh không sở hữu kỹ thuật thượng thừa, tóc tai không kiểu cách và cũng chẳng cố tạo ấn tượng với mọi người. Tất cả những gì mà tiền vệ người Ecuador làm chỉ là lao động gấp đôi người khác. Chính điều đó đã tạo ra một “thương hiệu” của riêng anh.
Chúng ta rất ít khi thấy Valencia ăn mừng một bàn thắng, bởi tất cả những gì nảy ra trong đầu anh khi ấy là chạy thật nhanh trở lại vị trí để chuẩn bị phòng ngự.








