Bản thân tôi lúc đó cũng phải làm rất nhiều “động tác giả”. Ví dụ như bỏ đi chơi, xin nghỉ tập, mặc dù chả chấn thương gì cả. Rồi trong sinh hoạt mình cứ ăn, rồi ngủ, rồi báo đau bụng. Tức là mình cứ làm những hành động để người ta thấy là mình không ra sân được.
Cùng thời điểm đó, Khánh Hòa đang đá giải hạng Nhất và muốn mượn những cầu thủ quân đội ít sử dụng. Lãnh đạo Thể Công có lẽ cũng muốn tống tôi đi cho đỡ ngứa mắt, nên cho tôi tới Khánh Hòa. Tôi thầm nhủ thời cơ của mình đến rồi.
Vào Khánh Hòa, tôi chơi khá thân với anh Hoàng Anh Tuấn. Bản thân anh Tuấn là một người con Khánh Hòa, cũng rất muốn giúp đội bóng lên hạng. Nhưng tôi với bảo với anh ấy rằng: “Anh ơi, em vào lần này anh giúp em với. Em vẫn hết lòng với đội nhưng mà em chỉ đá chừng mực thôi”. Anh Tuấn không nói gì nhiều, chỉ bảo “ừ, em cứ sinh hoạt cùng đội”.
Lúc ấy vào tôi cũng chỉ đá lớt phớt, hầu như đi nhậu, đi tắm biển là chính. Mục đích là để tạo cái tiếng, khiến lãnh đạo CLB Khánh Hòa báo ra với Thể Công rằng Dũng “Giáp” không tốt, không hoàn thành nhiệm vụ, không đá được bóng. Hầu như các HLV của Thể Công mới nghĩ thôi Dũng “Giáp” chắc hỏng rồi.